Lạn Tương Như được phong làm tướng quốc. Liêm Pha cậy mình có nhiều công hơn mà lại bị đứng dưới, nên tức giận lăm le hễ gặp mặt Tương Như là giết đi. Tương Như vì thế cứ lánh mặt mãi. Một hôm Tương Như ra ngoài, gặp toán lính tiền đạo của Liêm Pha, vội sai tên đánh xe đi tránh vào trong ngõ, đợi Liêm Pha đi qua rồi mới đi ra. Bọn xá nhân thấy thế càng giận bèn họp nhau hỏi Tương Như :


“Chúng tôi bỏ nhà cửa, xa thân thích đến đây hầu ông, tức coi ông là bậc thượng phu nên mến mà theo. Nay ông cùng Liêm tướng quân cùng hàng mà hạng thứ lại ở trên. Liêm Pha doạ, ông đã không báo lại, đã tránh ở triều, nay lại tránh ở ngoài đường. Sao ông lại sợ quá như vậy ? Chúng tôi lấy làm xấu hổ, vậy xin đi thôi không ở nữa.”


Tương Như nói :


“Các ông xem tướng quân có hơn được vua Tần không ?”


Bọn xá nhân đáp :


“Không.”


Tương Như nói :


“Lấy cái oai của vua Tần, thiên hạ ai dám chống, mà Tương Như này, dám mắng giữa triều đình, lại làm nhục cả quần thần nữa. Tương Như dẫu hèn, há lại sợ một Liêm tướng quân ư ?”


“Nhưng tôi nghĩ, Tần Sở dĩ nhiên không dám đánh Triệu vì e có tôi và Liêm tướng quân. Nay hai con hổ tranh nhau, thế không cùng sống. Tần nghe tin, tất thừa cơ đánh Triệu. Tôi sở dĩ chịu nhục tránh Liêm tướng quân là coi việc nước là trọng và thù riêng là khinh vậy thôi.”


Bọn xá nhân mọp lạy mà rằng :


“Tiểu nhân chúng tôi trí hẹp làm gì hiểu nổi đại chí của tướng công.”


Liêm Pha khi nghe thuật lại việc làm của Tương Như cả thẹn mà rằng : ‘Ta thật còn kém Lạn Tương Như xa lắm.’. Bèn đến tạ tội với Tương Như, quỳ mọp mà rằng :

“Tôi tính thô bạo, đội ơn tướng quân bao dung, nghĩ lấy làm hổ thẹn quá.”


Tương Như đỡ dậy, nắm tay cùng khóc và kết làm bạn sống chết có nhau.


Nguồn : Cái Dũng Của Thánh Nhân - Nguyễn Duy Cần